Nội dung Chặng đường tôi đi

Kim Jun-shik và Hasegawa Tatsuo là đôi bạn thân từ nhỏ, một người Hàn Quốc và một người Nhật Bản, cả hai đều có tài chạy rất giỏi, nhưng sau này lớn lên thì họ lại ghét nhau và trở thành đối thủ nặng ký của nhau trong môn chạy điền kinh. Một lần nọ, do gây bạo động trong một cuộc thi chạy nên Jun-shik cùng nhiều người bạn Hàn Quốc khác bị chính phủ bắt phải gia nhập quân đội Lục quân Đế quốc Nhật Bản.

Tháng 7 năm 1939, đội quân của Jun-shik được lệnh đi đánh trận Khalkhyn Gol ở biên giới Mông Cổ, tại nơi đây Jun-shik gặp một cô nàng bắn tỉa người Trung Quốc tên Shirai bị lính Nhật bắt về tra tấn. Tatsuo đi đến doanh trại với chức Đại tá rồi nắm quyền chỉ huy binh lính ở đây, Tatsuo đưa ra nhiều luật lệ khắt khe không thể tả nổi. Jun-shik bị Tatsuo bắt nhốt vì dám từ chối tham gia lực lượng cảm tử. Đêm đó Jun-shik và Shirai được vài người bạn cứu thoát và tất cả họ liền bỏ trốn khỏi doanh trại. Sáng hôm sau, Jun-shik phát hiện hàng chục xe tăng Liên Xô ở bờ sông Khalkhyn Gol chuẩn bị tấn công, anh bảo bạn mình hãy trốn trước để anh quay lại báo quân Nhật hay tin, Jun-shik làm thế vì muốn cứu nhiều người bạn Hàn Quốc khác. Shirai chạy theo bắn nổ một chiếc máy bay Liên Xô để cứu Jun-shik trước khi cô bị đạn máy bay bắn chết. Tatsuo quyết không ra lệnh rút lui nên anh ta cùng Jun-shik và tất cả binh lính đều bị bắt.

Tháng 2 năm 1940, quân Liên Xô đưa Jun-shik và Tatsuo đến trại tù binh Kungursk, thuộc miền Bắc Perm, Liên Xô. Ở nơi này, tình trạng chết cóng và bạo lực xảy ra nhiều vô kể. Khi có tin Đức Quốc xã tuyên chiến với Liên Xô thì Jun-shik, Tatsuo cùng các tù binh bị bắt tham gia Hồng Quân đi đánh trận. Tháng 12 năm 1941, họ được đưa đến Hedosk để tấn công quân Đức, bất cứ ai tiến lên đều hứng chịu cơn mưa đạn của quân Đức, còn nếu ai dám chạy về cũng bị quân Liên Xô bắn chết. Jun-shik và Tatsuo đành nằm giả chết chờ cho tới khi cả hai phe đều rút đi thì mới cùng nhau bỏ trốn, họ dự định đi đến Đức nhưng trên đường đi sức Tatsuo bị yếu dần do vết thương trên người. Jun-shik để Tatsuo nghỉ ngơi trong căn nhà hoang để chờ anh ta đi tìm người giúp đỡ, tình cờ một tiểu đoàn Đức đi ngang qua, do không hiểu ngôn ngữ của Jun-shik nên chúng đã bắt anh đi, còn Tatsuo thì được một nhóm lính Đức của tiểu đoàn khác cứu.

Ba năm sau, tức là năm 1944, Jun-shik và Tatsuo gặp lại nhau ở bờ biển Omaha, Normandy, nước Pháp. Cả hai người giờ là lính Đức, họ lên kế hoạch đào ngũ để về nhà ở Hàn Quốc. Buổi sáng hôm đó, cả hai định bỏ đi thì đúng lúc Thủy quân lục chiến Hoa Kỳ tấn công bờ biển, lính Đức tập hợp lại để chiến đấu, cả hai phe đánh nhau dữ dội, Jun-shik và Tatsuo cố gắng bỏ chạy khỏi các chiến hào. Trong lúc đang chạy vào rừng thì miểng bom văng trúng người Jun-shik, trước khi chết anh ta bảo Tatsuo rằng giờ Tatsuo là Kim Jun-shik và hãy nói tiếng Hàn Quốc với lính Mỹ, vì nếu cho họ biết mình là người Nhật thì Tatsuo có thể bị giết do trong thời gian này người Nhật đang là kẻ thù của người Mỹ. Sau ngày hôm đó, quân Mỹ chiếm được bờ biển Omaha, Tatsuo được họ tha mạng. Bộ phim kết thúc với cảnh Tatsuo tham gia một cuộc thi chạy điền kinh dưới cái tên Kim Jun-shik, cuộc thi được diễn ra tại Mỹ, lúc chạy Tatsuo đã nhớ lại ngày đầu tiên anh và Jun-shik chạy thi cùng nhau khi cả hai còn là trẻ con.